Bài Ca Không Nguyệt – Thơ Của Đêm Trăng
Cô ấy rải sương mai lên từng đóa hoa, lại tô ánh bạc lên màu hoàng hôn.
Thế là bóng hình thợ săn gầm lên trong rừng sâu, bầy hươu và chim chóc bắt đầu hoảng loạn.
Cô ấy ngân nga bài ca dao vô danh, bước qua hành lang cô độc.
Vì không để quê hương hoang tàn, không để câu chuyện bị lãng quên.
Hội Ma Nữ – Biệt Hiệu N, Nicole Reeyn
“Muốn nghe chuyện về mặt trăng ư? Vậy thì phải kể từ rất lâu rất lâu về trước đấy…”
Aino
“Ông chú à, chị Nefer bắt đầu kể chuyện rồi.”
Varka
“Nói đúng lắm. Tôi cũng đến đây vì mặt trăng.”
Jahoda
“Mặt trăng cách chúng ta xa thế. Có vẻ chúng ta sẽ đói đấy, nhưng chúng ta có nhiều thời gian mà.”
Durin
“Câu chuyện về mặt trăng… Mẹ cũng từng kể qua phải không?”
Quan Chấp Hành Fatui “Marionette” Sandrone
“Lại là đám Dòng Dõi Sương Nguyệt đó à? Hừ… Sự phản kháng vô nghĩa đến nực cười.”
Lauma
“Sương Nguyệt tỏa sáng, nhân danh hậu duệ của Hyperborea, sứ giả của Sương Nguyệt, tôi cầu xin ánh nhìn của người từ trên vòm trời.”
Nefer
“Ngay từ đầu vốn không phải đến vì câu chuyện mà, đúng không?”
Kyryll Chudomirovich Flins
“Có lẽ các vị đã tìm nhầm người rồi.”
“Thiếu Nữ Mặt Trăng” Columbina
“Quá khứ trong nước phản chiếu thành tương lai, tấm màn dối trá đã lung lay…”
Hội Ma Nữ – Biệt Hiệu A, Alice
“Cuối cùng cũng đến rồi! Hỗn loạn hơn so với lần trước nhỉ.”